;
Giỏ hàng

Liệu chúng ta đã thực sự trân quý những người bên ta trong cuộc sống?

Ai đã từng nghe qua ca khúc “Let her go” của Passenger chắc hẳn đều biết đến những câu hát này:

“Well you only need the light when it’s burning low

Only miss the sun when it starts to snow

Only know you love her when you let her go..”

Ý nghĩa của những câu từ Tiếng Anh này không quá khó để hiểu, nhưng để thật sự thấm thía chúng thì đôi khi bạn bất đắc dĩ phải trải qua những hoàn cảnh hay những câu chuyện nhất định.

Một người chị cùng chỗ tôi làm lấy chồng đã được khoảng một năm. Đôi khi chị đi làm với tâm trạng phơi phới của một người phụ nữ được yêu thương trong cuộc sống của đôi vợ chồng son, đôi khi lại đi làm với gương mặt mệt mỏi của một người vợ còn nhiều điều bỡ ngỡ với cuộc sống gia đình nơi mình có một phần trách nhiệm phải trụ cột. Tháng vừa rồi chồng chị đi công tác cả 1 tuần. Ba ngày đầu tiên thấy chị vẫn vui vẻ lắm, sau khi tan làm có nhiều thời gian đi ra ngoài với bạn bè hơn và còn rủ chúng tôi đến nhà ăn cơm. Đến ngày thứ tư tôi bỗng tình cờ thấy chị ngồi một mình ngắm ảnh chồng trong điện thoại. Tôi trêu hỏi: “Nhớ chồng rồi hả?”, chị cười cười kể: "Hàng ngày sau khi kết thúc ca làm trở về nhà, dù chị có chìa khóa cửa và có thể tự dắt xe vào nhà, nhưng nếu nghe được âm thanh lạch cạch mở cửa quen thuộc, chồng chị vẫn chạy xuống, dắt xe cho chị, đưa vào tay chị con mèo béo ú mà 2 người cùng nuôi và bảo nó meo meo chào mẹ đi." Câu chuyện khiến tôi không khỏi cười theo, và tôi có thể nhìn thấy sự thân thương trong ánh mắt chị khi ấy. Rồi vào giờ nghỉ, tôi thấy chị video call cho chồng một lúc rất lâu. Câu chuyện của hai người loanh quanh luẩn quẩn với vài ba câu hỏi thăm nhau rồi kể chuyện nơi ấy nơi này, nhưng qua giọng nói và điệu cười, tôi biết họ đang mong những ngày tới trôi qua thật mau để có thể sớm được gặp người ở đầu dây bên kia.

Hãy cùng đến với một người chị khác với một câu chuyện khác. Cô bạn bằng tuổi chơi với tôi ngót nghét hai chục năm có một người chị gái hơn chúng tôi 8 tuổi. Chị đã lập một gia đình nhỏ và có cho mình hai bé gái xinh xắn. Cuộc sống vất vả nên gia đình chị cũng khó tránh những lúc cơm không lành canh không ngọt. Bạn tôi kể có hôm chị đến nhà nó vào giữa đêm để ngủ lại chỉ vì không muốn nhìn mặt chồng. Rồi vào một ngày không ai báo trước, bố của hai đứa nhỏ bỏ lại gia đình của mình để sang thế giới bên kia vì một tai nạn. Khi đến dự đám tang, bàng hoàng và đau đớn là tất cả những gì tôi có thể thấy trên gương mặt của mọi người, trừ 2 đứa bé con chưa hiểu chuyện. Riêng chị gái của bạn tôi thì không thể đếm được chị đã ngất lịm đi bao nhiêu lần.

Không ai biết được lần cuối cùng mình được chơi đùa với con gái là khi nào, lần cuối được nghe vợ càu nhàu rồi cười toe trêu lại vợ là khi nào, lần cuối được phớt lờ lời dặn dò thường ngày nghe đến quen tai của bố mẹ là khi nào. Cũng không ai biết được lần cuối cùng được giục chồng đi tắm, thúc chồng đi ngủ, nhìn chồng ôm con, được cất đi những chiếc tất chồng để không đúng nơi vào tủ, hay chỉ đơn giản là gọi “Anh ơi” và nghe được giọng nói quen thuộc vang lên: “Ơi” là khi nào. Người đi hay người ở lại, thật sự đều đáng thương đến không nói nên lời.

Và cuối cùng, tôi quay trở về với câu chuyện của chính bản thân mình, của tôi. Là một người con xa quê lên Hà Nội sinh sống và làm việc, tôi trò chuyện với bố mẹ chủ yếu là qua những cuộc điện thoại. Mẹ hay gọi điện lên thăm hỏi tình hình cuộc sống và kể chuyện ở nhà cho tôi nhưng có một vài cuộc gọi trong đó lại tới khi tôi đang mải làm việc hay dở buổi cafe với bạn bè. Vì thế mà câu chuyện cứ ngắt quãng, ngắt quãng cho đến khi mẹ nói: “Thôi đang bận thì mẹ cúp máy nhé. Nhớ đừng tắm khuya và đi ngủ sớm”. Rồi hôm sau, hôm sau nữa và hôm sau nữa, tôi cũng quên không gọi về để nói nốt câu chuyện đang dang dở với mẹ.

Mỗi tháng tôi thường cố gắng dành ra 2 ngày để về thăm bố mẹ. Có đôi khi kết thúc một ngày làm việc dài rồi nghĩ sáng hôm sau lại mất vài tiếng để bắt xe về nhà, tôi thoáng thấy hơi oải. Nhưng thời khắc đặt chiếc túi xách xuống nền nhà, bỏ lại hết những dòng suy nghĩ còn đang dang dở về cuộc sống đất thủ đô bon chen chật chội, ăn bữa cơm nóng hổi nhiều món hơn cần thiết mà mẹ chuẩn bị, nghe bố nói câu “Con cá này ngon lắm, ăn nhiều vào, để dành cho mày mãi”, đặt lưng lên chiếc giường trong căn phòng bố mẹ còn giữ gần như y nguyên cho con gái dù đã sống xa nhà ngót nghét chục năm, tôi không ngăn được một luồng cảm xúc khó tả trào lên trong mình. 

Bố mẹ đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian của cuộc đời mình để chăm sóc tôi, tại sao có lúc tôi lại kém sẵn sàng dành thời gian của mình cho bố mẹ được nhỉ?

Ba câu chuyện của ba cuộc đời nghe có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng tôi nghĩ nó đều mang một ý nghĩa thế này: đôi khi con người chúng ta vì mải bôn ba mưu sinh và chống chọi với cuộc sống mà quên đi rằng: “Everything you touch surely dies” - “Mọi thứ mà bạn có thể chạm vào chắc chắn sẽ đến lúc mất đi khỏi cuộc đời này”.

Đôi khi chúng ta vì một vài cực nhọc mà về nhà nặng lời với vợ hay chồng con. Đôi khi chúng ta lại vì quay cuồng với công việc từ sáng tới tối mà phớt lờ tiếng chuông điện thoại của mẹ để rồi 11h đêm về đến nhà mới nhận ra hôm nay là sinh nhật của bà. Và đôi khi cũng chỉ vì quá bận bịu với công việc của mình mà chúng ta gắt gỏng khi mất thời gian giải thích mãi mà bố không hiểu cách sử dụng một món đồ công nghệ cao.

Mỗi lần như thế, tôi chỉ mong các bạn có thể dừng lại một chút, nhìn vào những con người đang hiện diện trước mặt mình, lắng nghe thật kỹ giọng nói mà bạn đang nghe thấy bên tai mình. Bởi được ngắm nhìn hình dáng ấy và lắng nghe giọng nói ấy, là một niềm hạnh phúc mong manh và là một sự may mắn mà chúng ta chỉ có thể nắm giữ ngay trong khoảnh khắc này. 

Không ai biết được ngày mai sẽ ra sao, mà thường chỉ khi thiếu đi hay mất đi rồi, chúng ta mới nhận ra được những thứ tưởng như tầm thường như thế lại đáng trân trọng đến mức nào.

Cuộc sống khó tránh khỏi những bận rộn, mệt mỏi và buồn phiền nhưng tin tôi đi, bạn hoàn toàn có thể gác tạm chúng sang một bên, dành ra chút thời gian ra để nói đôi ba câu chuyện và thăm hỏi tình hình sức khoẻ của bố mẹ mỗi ngày hay ít nhất mỗi tuần, mỗi tháng một lần. Bạn hoàn toàn có thể gác tạm chúng sang một bên để mỉm cười với gia đình mình và cho họ biết rằng bạn thương họ. Bạn hoàn toàn có thể trân quý họ khi họ còn đang ở đây, ngay cạnh bạn.

Và những câu hát trong ca khúc “Let her go” của Passenger lại vang lên trong đầu tôi:

“..only know you’ve been high when you’re feeling low

only hate the road when you’re missing home

only know you love her when you let her go..”

By Huyền Trang - Cỏ 4 Lá

Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên